Em đi tựa dải lụa trời,
Tà bay phơi nắng, thêu lời mộng mơ.
Hồn nhiên một thoáng nên thơ,
Gót sen chạm nhẹ bến bờ thời gian.
Áo dài nở đoá xuân sang
Hoa chanh, hoa cúc dịu dàng vai đông
Mắt cười lấp lánh sông Hồng
Mái chèo lơi nhịp má hồng phù du
Gió lượn tơ tằm ngàn xưa
Thắt lưng mây trắng đong đưa nắng chiều
Dáng em, câu hát sáo diều
Nhuộm trăng, nhuộm gió bao điều nhân gian
Đất Việt thêu gấm nhụy vàng
Lụa em đượm cả hồn làng quê tôi
Dù đi mấy núi mấy đồi
Áo dài – nỗi nhớ một thời thiên thu…
|Lê Huỳnh Chăm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét