đã từng gọi nhau là cả bầu trời!
rồi bây giờ ("-")
lặng im như chưa từng tồn tại.
Em đi,
chẳng mang theo điều gì ngoài ánh mắt!
còn anh ...
ôm hết mùa thu vào lòng.
Có những chiều,
anh ngồi cạnh ly cà phê đã nguội!
nhớ một câu nói...
đã không còn ai trả lời.
Anh không trách em,
không trách những ngày nắng vội!
chỉ trách,
chúng ta gặp nhau,
đúng người ...
sai đời.
Và, nếu có kiếp sau,
anh sẽ không mong mình gặp lại!
vì yêu em một lần thôi,
đã đủ đau…
một đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét